Tôi, một chàng trai trưởng thành trên vùng đất cao nguyên đầy nắng và gió, những quả đồi bao phủ bởi các khu rừng cà phê xanh bát ngàn nuôi sống những người dân quê tôi. Cha, Mẹ tôi là những người nông dân chân chất quanh năm làm bạn với những khu vườn. Tuổi thơ của tôi cũng như bao đứa trẻ khác cũng có những giấc mơ và hoài bão, những giấc mơ ấy cứ lớn dần lên như những cánh diều no gió khi hè sang.
Tôi là một đưa trẻ nhút nhát và đầy tính tự ti, những năm tháng phổ thông của tôi trôi qua với bao khó nhọc trong học tập, có lẽ đó là giai đoạn thử thách để cho tôi hiểu được sức mạnh của sự kiên trì và lòng tin. Đến năm 2013 là năm đánh dấu bước ngoặt lịch sử trong cuộc đời, tôi thi Đại học và trở thành sinh viên của các nhà cái uy tín châu âu - một ngôi trường với truyền thống vô địch những kỳ thi lớn như robocon, xe tiết kiệm nhiên liệu và nhiều điều tuyệt vời khác nữa. Tôi cùng mẹ xuống thành phố Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai nhập học, thành phố Biên Hòa chào đón mẹ con tôi với những tia nắng lấp lánh và những hàng cây xanh mát rượi, tuyệt vời nhất là những nụ cười tươi của các bạn đoàn viên ân cần và trìu mến. Các bạn đã hỗ trợ tôi và mẹ hoàn thành thủ tục nhập học. Nhìn mẹ, người phụ nữ cho tôi sức mạnh, động viên tôi những khi tuyệt vọng, nuôi tôi lớn lên từ những nồi xôi nóng hổi, những chuỗi ngày dài đằng đẵng ở chợ, tất cả những sự hy sinh ấy chỉ mong một ngày con trai bà được đặt chân đến cổng trường Đại học. Nhìn đôi mắt mẹ, tôi hiểu bên cạnh niềm vui của con khi đã trưởng thành và thành sinh viên thật thụ thì sẽ là những chuỗi ngày vượt khó không mệt mỏi của mẹ, để hoàn thành chặng đường đầy vinh quang và cũng không ít gian nan này. Tôi luôn phấn đấu và không cho phép mình gục ngã. Ngày ngày tôi luôn cặm cụi đọc sách và luôn chu toàn bài vỡ trước khi lên lớp.
Vì mang trong mình giấc mơ phát triển kinh tế bằng cách xuất khẩu các hàng hóa, đặc biệt là nông sản của Việt Nam ra thị trường thế giới. Tôi nộp hồ sơ vào khoa Quản Trị Kinh tế Quốc tế, chuyên ngành ngoại thương và trở thành sinh viên của khoa sau đó.
CSV Trương Minh Hùng trong bộ trang phục sinh viên tình nguyện.
Cũng như bao bạn sinh viên khác, tôi tìm việc làm thêm và bắt đầu học tập thật chăm chỉ để hòa hợp với môi trường mới, môt môi trường rất năng động. Tôi tham gia công tác Đoàn và nơi đây đã cho tôi những bài học về kỹ năng sống, cho tôi được cảm giác chiến thắng cũng những người bạn, cho tôi biết chia sẻ với những hoàn cảnh khó khăn thông qua những chương trình từ thiện và hơn thế nữa là những bài học về đối nhân xử thế, những kỹ năng mà có lẽ nếu ở ngoài kia tôi phải trả những cái giá rất đắt để có được. Năm đầu tiên là năm đáng nhớ khi tôi và các bạn tham gia làm một sản phẩm từ tăm tre tham gia chương trình đấu giá nhằm quyên góp cho những gia đình khó khăn ngày cận tết, tôi đã được cảm nhận tình cảm thiêng liêng mà mọi người hay gọi là “đồng chí”. Mọi người làm việc hăng say, quên mình để tập trung cho sự thành công của chương trình. Và rồi ngày qua ngày, sống trong tình cảm đầy thân thương của bạn bè, sự giúp đỡ nhiệt tình của Thầy / Cô tôi dần trưởng thành. Những mục tiêu của tôi ngày càng rõ ràng, tôi hiểu mình muốn gì và cần làm gì. Vào năm cuối của đại học, tôi rất vinh dự khi được Khoa chọn là sinh viên sẽ làm nghiên cứu khoa học. Đó là một niêm vui và cũng là một nhiệm vụ hết sức nặng nề vì để có một bài nghiên cứu hay tôi cần phải làm rất nhiều việc như tham khảo các nguồn tài liệu, tìm cho mình một công ty thực tập và quan trọng là phải biết bài nghiên cứu của mình sẽ giải quyết vấn đề gì đã và đang diễn ra trên thị trường Việt nam. Vì xác định rõ mình học Đại học là phục vụ cho việc phát triển kinh tế nhất là mảng nông sản nên tôi đã chọn cho mình đề tài liên quan đến gạo, một sản phẩm nông nghiệp chủ lực của Việt Nam. Trong thời gian tham gia Đoàn, Hội tôi hiểu một điều “muốn đi nhanh hãy đi một mình nhưng muốn đi xa hãy đi cùng nhau” và may mắn đã đến khi bạn Trần Trọng Nghĩa cũng có cùng ý tưởng với tôi và chúng tôi thành một nhóm nghiên cứu đầy tham vọng. Niềm vui lớn đến với tôi khi tôi nhận được sự giúp đỡ và hướng dẫn nhiệt tình của thạc sỹ Nguyễn Thanh Hòa Bình. Nhờ vậy chúng tôi đã “phá vỡ” hết khó khăn này đến khó khăn khác, dần dần làm lộ diện được các vấn đề cần giải quyết, khoảng thời gian bốn tháng là thời gian tôi và người bạn đồng hành thử sức của mình với khoa học và với cả giới hạn của bản thân, một niềm vui mà có lẽ chỉ có những người làm khoa học mới có thể cảm nhận.
CSV Trương Minh Hùng ngày quay về trường.
Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, nhóm khoa học chúng tôi đã gặt hái được những thành công đáng kể như: đạt Giải bài báo hay nhất trong Ngày hội Khoa học và Công nghệ Lạc Hồng, Giải 3 giải thưởng “Sinh viên nghiên cứu khoa học” năm 2017. Giờ đây khi trở thành nhân viên logistic của Công ty Cổ phần thức ăn chăn nuôi CP Việt Nam, tôi thầm cảm ơn Thầy Cô và bạn bè đã cho tôi những thứ quý giá nhất và quan trọng hơn hết tôi đã có thể đưa mẹ tôi lên bục vinh quang để nhận những tấm bằng khen danh dự. Cảm ơn Ban Giám Hiệu và toàn thể quý Thầy Cô ở trường đã giúp đỡ em trong thời gian qua. Cảm ơn mẹ đã ngày đêm không ngừng nghỉ để nuôi chúng con khôn lớn và có được những vị trí ngày hôm nay.